Kết tội đoạt mạng người ta mà không hề có nhân chứng vật chứng. Điều đã xảy ra trong vụ Hàn Đức Long.Không ai nhìn thấy Long phạm tội và cũng không có chứng cứ vật chất nào chứng minh Long là thủ phạm. Vì hành vi hiếp dâm không để lại công cụ phương tiện phạm tội như hung khí gây án trong các vụ án khác. Còn một số lông tóc tinh trùng thu được ở hiện trường thì lại giám định không cho ra kết quả.
Cơ quan tố tụng kết tội chỉ dựa vào những lời khai nhận của Long, chỉ một nguồn chứng cứ là Long họ diễn giải ra thành nhiều hình thức biểu đạt khác nhau như đơn tự thú, thư gửi về nhà… họ cho rằng lời khai nhận phù hợp với các dấu vết hiện trường, dấu vết tử thi do vậy Long đúng là hung thủ.
Trong khi ngay từ giai đoạn điều tra ban đầu năm 2006 Long đã kêu oan và tố cáo bị đánh đập nhục hình, cho nên không loại trừ lời khai nhận của Long đã bị tác động của điều tra viên, những người đã biết các nội dung thông tin dấu vết vụ án, đã tác động viết vào lời khai của Long. Sau đó họ quy ngược lại rằng Long khai khớp với dấu vết hiện trường vụ án.
Có ở đâu như ở Việt Nam, chính những cơ quan tư pháp có nguy cơ gây oan lại đứng ra xử lý vụ án oan sai. Sự vô lý trong việc làm sẽ không thể đem lại công lý cho kết quả.
Cả một hệ thống tư pháp từ địa phương lên trung ương chống lại việc minh oan. Họ đưa ra những lập luận cù nhầy, không thuyết phục, không thể chấp nhận, nhưng họ cứ nói thế vì quyền hành nằm trong tay họ, và họ cứ quyết định như thế mà không ai làm gì được.